Thân ảnh màu xanh này đương nhiên là Lục Nhi rồi, cũng là tiểu tỳ nữ của Diệp Viễn, phụ trách đời sống sinh hoạt của Diệp Viễn.
Lục Nhi trời sinh nhu mì, khả ái, đặc biệt là đôi mắt linh động, khiến người khác rất yêu thích. Phối với một thân y phục màu xanh trên người, tựa như một tiểu tinh linh.
Đối với Lục Nhi này, Diệp Viễn đương nhiên là rất quen thuộc. Từ nhỏ đến lớn đã chơi cùng nhau, ngoại trừ phụ thân và mẫu thân ra thì Lục Nhi là người thân cận nhất.
Trong ngoài nhà, không có ai để mắt tới Diệp Viễn, chỉ có duy nhất Lục Nhi là ngoại lệ. Bất luận Diệp Viễn ở bên ngoài có là con hoang thì sự chăm sóc của Lục Nhi đối với hắn trước giờ luôn hết lòng.
Vì vậy đối với Lục Nhi trước mặt này, Diệp Viễn của hiện tại cảm giác được có sự thân thuộc, tựa hồ giống như chính là tiểu muội muội của hắn vậy, mặc dù lúc trước hắn vẫn rất thích trêu cợt Lục Nhi.
Thật ra Diệp Viễn tuy là con hoang, cũng rất ít gây nên chuyện gì, chỉ là rất thích đùa, tuy nhiên có lúc đùa hơi quá đáng.
Diệp Viễn thừa kế ký ức của người tiền nhiệm, phát hiện người tiền nhiệm này bản chất thật ra cũng không gọi là xấu, chẳng qua là được nuông chiều từ nhỏ nên thành thói quen. Ở phương diện này, lão già Diệp Hàng phải gánh vác trách nhiệm không hề nhỏ.
Chẳng qua là tình thương của phụ thân như núi, Diệp Viễn đương nhiên cũng không trách Diệp Hàng, ngược lại còn hết sức cảm động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-duoc-than/141292/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.