Lời này vừa nói ra, Phong Uyển Ngưng lại nhíu mày. “Ngươi có ý gì?” Phong Uyển Ngưng đột nhiên lạnh giọng hỏi. Trước đó nàng bị Chân Long quát lớn, trong nội tâm sớm đã bất mãn, giờ nghe Lục Vũ nói những lời này, trong lòng càng dâng lên một cảm xúc tức giận. Nhưng Lục Vũ làm sao có thể để ý đến cảm xúc của nàng? Hắn chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào nàng rồi nói: “Trước đó cứu ngươi, là nể mặt ngươi là hậu nhân của Phục Hi Thánh Tôn, không hi vọng huyết mạch của ngài ấy cứ thế tổn hại ở chỗ này.” “Nhưng nếu là bây giờ xuất thủ, thì phải tính toán rõ ràng. Ngươi, vị đại tiểu thư Phong gia này, chẳng lẽ thật sự cho rằng người trong thiên hạ đều là người của Phong gia ngươi, mặc cho ngươi sai khiến sao?” Giọng Lục Vũ bình tĩnh, lạnh lùng nói. “Ngươi dám nói chuyện nhằm vào ta!” Phong Uyển Ngưng giận tím mặt, đang định nổi giận, lại bị Phong Tình Nhi ở một bên kéo góc áo. “Đại tiểu thư, kế sách hiện tại, xem ra vẫn là phải cầu cứu hắn. Mặc Lão chính là ỷ trượng lớn nhất của chúng ta trong chuyến này, không có hắn, chúng ta chỉ sợ đến Cổ Uyên Chi Địa, cũng là khó đi từng bước.” Phong Tình Nhi khổ sở khuyên nhủ. Nghe lời này, sắc mặt Phong Uyển Ngưng lập tức hơi biến đổi. Nàng đột nhiên nghĩ đến điểm này, bởi vì ở Cổ Uyên Chi Địa tuy nói có thân tộc Mục gia của mẹ nàng, nhưng cục diện hiện tại, lại cũng không biết Mục gia rốt cuộc là thái độ gì. Về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4916065/chuong-8382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.