"Những chữ kia là dùng để cảnh cáo ngoại nhân, nếu không có chúng ta dẫn dắt, ngoại nhân bước vào lĩnh vực này, lập tức sẽ bị pháp trận ở đây kiểm tra được, gặp phải oanh sát." Thôi Dương vừa nói, vừa lung lay lệnh bài trong tay. Tấm lệnh bài này chính là tượng trưng thân phận của Lý Tư Tồn, từ trong đó ẩn ẩn có bạch quang tản mát ra, bao phủ hoàn toàn Thôi Dương và Lục Vũ. Lục Vũ có thể cảm ứng được, pháp trận xung quanh dường như đã cảm ứng được sự tồn tại của hai người, nhưng chính vì có sự tồn tại của đạo bạch quang này, cho nên không có bất cứ chuyện gì xảy ra, pháp trận cũng không hề khởi động. Kèm theo việc xuyên qua quần sơn, trước mắt thình lình xuất hiện một hẻm núi trống trải, sơn mạch bốn phía thẳng tắp vươn tới thiên khung, che khuất bầu trời, thế mà liếc mắt nhìn không thấy tận cùng. Ánh nắng mặt trời chỉ có thể miễn cưỡng xuyên qua những ngọn núi cao, xuyên qua từng chùm sáng rải xuống nơi đây, bốn bề đều tràn ngập khí tức nguyên thủy thần bí, cho người ta một loại cảm giác cao thâm khó lường. Khi bước vào nơi đây, Lục Vũ lập tức có một loại cảm giác áp bách ẩn ẩn, đột nhiên xuất hiện trong cảm giác của hắn. Với tu vi hiện tại của Lục Vũ, những thứ có thể khiến hắn sản sinh cảm giác như vậy đã không còn nhiều, Lục Vũ hơi cảm nhận một phen, liền đã phát hiện ra nguồn gốc của loại cảm giác này. "Nơi đây, hẳn là do vị thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4894595/chuong-8124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.