“Ngươi chính là Lục Vũ đi.” Giọng nói của Tô Chân Ngôn bình tĩnh, chậm rãi nói: “Những chuyện ngươi làm ở di tích Chiến Tổ trước đây, chúng ta đã đại thể biết rồi. Ngươi làm rất tốt, nếu có thể giao truyền thừa có được cho tông môn, tất nhiên là một cái công lớn. Tương lai của ngươi cho dù trở thành Tôn Giả, cùng ta bình khởi bình tọa cũng không phải không có khả năng.” “Người trẻ tuổi, ta đang giúp ngươi.” “Ân oán giữa ngươi và Tô gia ta, ta cũng đã nghe nói qua một ít, nhưng những điều này đều không đáng nhắc tới. Giới tu hành này, ân ân oán oán quá đỗi thường thấy. Hôm nay ngươi ngoan ngoãn đi cùng chúng ta, những ân oán này ta sẽ giúp ngươi bình ổn. Từ nay về sau, ngươi và Đại Tần Hoàng triều của ngươi, liền cùng nhau gia nhập Tô gia ta, ngươi có thể hưởng vô tận chỗ tốt, lại có Tô gia ta làm chỗ dựa, thật là một chuyện tốt biết bao.” “Chính ngươi, hãy suy nghĩ thật kỹ.” Tô Chân Ngôn khuyên bảo ân cần, cứ như thể thật sự đang suy nghĩ cho Lục Vũ vậy. Rất nhiều người nghe những lời này, thậm chí còn có một loại ảo giác, cảm thấy vị Ngũ Tổ Tô gia trước mắt này trong đáy lòng thuần lương, hoàn toàn không giống như đang làm khó Lục Vũ, ngược lại là khắp nơi vì Lục Vũ mà suy nghĩ. Lục Vũ trong lúc hoảng hốt, dường như cũng có một loại cảm giác muốn đồng ý Tô Chân Ngôn. Đây là một ý nghĩ sinh ra từ trong đáy lòng, khiến người ta không thể phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4894258/chuong-7787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.