Lục Vũ liên tục giết hai người, nhưng lại hành vân lưu thủy, khí tức của toàn thân hắn nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh. Trên mặt hắn là vẻ đạm nhiên, giống như chỉ nghiền chết hai con kiến, căn bản không có chút gánh nặng tâm lý nào. "Người này, thật mạnh!" "Chưởng môn Bá Môn kia cũng là cường giả Chuẩn Vương cảnh rồi, lại bị người này dễ dàng giết chết, thực lực như vậy, chỉ sợ có tư cách đi thử làm đệ tử thân truyền!" "Vừa rồi chiêu kia ngươi thấy rõ ràng chưa? Ta căn bản còn chưa kịp nhìn rõ ràng, chưởng môn Bá Môn đã bại trận rồi!" Xung quanh có không ít tu sĩ, trên mặt đều lộ ra biểu tình chấn kinh. Cảm nhận được những tiếng thì thầm của rất nhiều người xung quanh, nội tâm Lục Vũ cũng dần dần bình tĩnh lại. "Xem ra, chỉ có biểu hiện ra trình độ nhất định, mới có thể nhận được sự kính trọng của người khác." Trong đầu Lục Vũ lóe lên một ý nghĩ. "Ngươi lại giết người! Chúng ta đều là tu sĩ ở nơi hẻo lánh, hà tất phải xuống tay tàn độc như vậy!" Một số tu sĩ vốn có giao hảo với Từ Thao, giờ phút này chỉ trích Lục Vũ. Bọn họ cũng đã chứng kiến thủ đoạn của Lục Vũ, căn bản không dám đến gần Lục Vũ, chỉ dám từ xa quát mắng. Lục Vũ nhíu mày, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ chỉ cho phép bọn họ giết ta, không cho phép ta phản kích sao?" "Ngươi khẳng định là đã dùng một số tà thuật, thủ xảo, cho nên mới có thể làm bị thương chưởng môn Bá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4893963/chuong-7492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.