Lăng Quảng Hạ trong lòng cả kinh, quay đầu liếc mắt nhìn Lăng Thiên Nghi một cái. Đợi đến khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của đối phương, Lăng Quảng Hạ lại lắc đầu: "Ta muốn ưu tiên bảo đảm an toàn của ngươi, còn về tiểu tử này, cứ để hắn tự cầu phúc đi." "Ha ha ha ha! Những năm gần đây ta đã thấy không ít kẻ cuồng vọng, nhưng vẫn chưa từng thấy ai cuồng vọng như ngươi!" Phong Hiên bỗng nhiên cười to: "Cũng tốt, nếu ngươi là cá lọt lưới của Diệu Thủ Đường, vậy ta tiện tay giết ngươi luôn, công lao đã dâng tới miệng, ta làm sao có thể không nhận chứ?" "Cá lọt lưới? Ta thấy ngươi chỉ sợ là nghĩ sai rồi." Lục Vũ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Những thủ hạ của ngươi, đã toàn bộ bị ta giết rồi." Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Tất cả mọi người của Thần Nông Điện sắc mặt hơi đổi, từng người ánh mắt trở nên cực kỳ quái dị, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Vũ. "Chẳng lẽ Thần Nông Điện còn đồng thời phái người tấn công Diệu Thủ Đường?" Lăng Quảng Hạ lẩm bẩm nói. "Buồn cười, ngươi chỉ là một Thiên Cảnh tu sĩ nhỏ nhoi, chí ít cũng nên tăng cảnh giới của mình lên rồi hãy khẩu xuất cuồng ngôn. Những bộ hạ kia của ta đều là cường giả Trụ Vương cảnh, muốn giết ngươi chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay. Ngươi muốn giả thần giả quỷ để lừa ta, thì nên dùng chút thủ đoạn cao minh hơn mới được." Phong Hiên nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4893943/chuong-7472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.