Trong thần niệm của Bàn Cổ Cự Phủ, hiện ra một vệt không thể tin nổi. Thần thông do Hồng Hoang Thánh Giả Bàn Cổ để lại, nó tự nhiên lòng dạ biết rõ, truyền thừa như vậy rất huyền diệu sâu xa, chỉ có một số ít người có thể lý giải. Không ngờ, Lục Vũ trong thời gian nhanh như vậy, lại có thể bắt đầu lĩnh ngộ, sa vào đến trạng thái đốn ngộ. "Người này ngộ tính không tệ, căn cốt tuyệt vời, chỉ là đáng tiếc... tu vi quá yếu." Từ Bàn Cổ Cự Phủ, một tiếng thở dài yếu ớt truyền ra. Giờ phút này, Lục Vũ tự nhiên không nghe được âm thanh của Bàn Cổ Cự Phủ, cả người hắn đều đắm chìm trong sự tu hành của thần thông vô thượng này. Trong đại trận, Lục Vũ ngồi ngay ngắn trước tấm bia đá, trong đầu không ngừng diễn hóa ra hư ảnh Bàn Cổ, hư ảnh kia từng lần một đánh vào trên tấm bia đá, quanh thân bạo phát ra lực lượng hùng hậu mạnh mẽ. Đó là sự diễn hóa của lực lượng thuần túy, mỗi một chiêu một thức đều giấu giếm thâm ý. "Bàn Cổ Khai Thiên, thế nào là Khai Thiên? Thiên địa là Hỗn Độn, lực lượng là căn nguyên, đây là bản chất của hết thảy mọi pháp. Có lực lượng thuần túy, cho dù là đối phương có lại nhiều chiêu thức huyền diệu, ta tự mình dốc hết sức phá đi!" Lục Vũ khoanh chân ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy bản thân chịu được điểm hóa, sa vào đến sự rung động thật sâu. Hắn cũng thu hoạch được một ít truyền thừa của cường giả khác, kiến thức cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4893704/chuong-7233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.