"Làm càn! Ai cho ngươi nói chuyện với Lục tiền bối như thế, không lớn không nhỏ!" Phương Triệu Lân quát mắng gay gắt, lập tức khiến Phương Vũ Phỉ ngậm miệng, sau đó áy náy nhìn về phía Lục Vũ: "Để Lục đạo hữu chê cười rồi, cháu gái này của tại hạ, vẫn chưa bước vào con đường tu hành, lão phu cũng không định dạy nàng." Con đường tu hành ở thời đại này không hề thuận buồm xuôi gió, cho dù tu luyện có thành tựu, cũng rất khó tăng thêm tuổi thọ, thậm chí có khả năng vì tu luyện sai sót mà dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Phương Vũ Phỉ lớn lên dưới sự trăm bề che chở của Phương Triệu Lân, tự nhiên không tiếp xúc với con đường tu hành. Lục Vũ cũng đã sớm nhìn ra, cô gái trước mắt này, trên người căn bản không hề có nửa phần pháp lực dao động. Đối với phàm nhân như vậy, Lục Vũ cũng sẽ không đi so đo. "Lần sau không được tái phạm." Lục Vũ nhàn nhạt nói. "Tuổi tác không lớn, nhưng lại ra vẻ ta đây..." Phương Vũ Phỉ còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Phương Triệu Lân một tay ngăn lại. "Lục đạo hữu, tại hạ có quá nhiều cừu địch, nếu ra ngoài, chỉ sợ cũng sẽ mang đến phiền phức cho ngài, chi bằng để cháu gái này của ta đi cùng, nàng đối với bản thành phố cũng rất quen thuộc." Phương Triệu Lân chắp tay nói. "Gia gia!" Phương Vũ Phỉ dậm chân, rõ ràng rất bất mãn. "Chớ có làm ra vẻ trẻ con, ngươi phải biết rằng, Lục tiền bối là ân nhân cứu mạng của gia gia ngươi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4893687/chuong-7216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.