Cùng với đạo thanh âm kia đột nhiên vang lên, một luồng hàn phong lạnh lẽo đột nhiên thổi quét lên người Lục Vũ. Thanh âm này khá yếu ớt, nếu không nghe kỹ, e rằng căn bản là không thể nghe thấy. Lục Vũ tới nơi đây, luôn duy trì cảnh giác, cho dù là xung quanh không có sinh linh, hắn cũng không hề buông lỏng. Khuyết Hầu phái Lâm Mạc đóng vai khôi lỗi, bước vào nơi truyền thừa chi địa này, thế nhưng vẫn luôn không đạt được truyền thừa của Đế Tuấn. Lục Vũ không nghi ngờ thủ đoạn của Khuyết Hầu, hắn tất nhiên là đã đụng phải phiền phức gì đó trong truyền thừa này, dẫn đến việc đạt được truyền thừa xa vời vô kỳ. Lục Vũ nhíu mày, cũng không đáp lời, mà dùng thần thức nhìn vào bên trong. Sâu trong truyền thừa chi địa, bị từng mảnh từng mảnh âm khí nồng đậm bao phủ, những âm khí này đã chuyển hóa thành vật hữu hình, hình thành từng đoàn sương đen, phiêu tán trong hư không. Nếu là tu sĩ bình thường, rất khó phát hiện ra ảo diệu trong đó, những sương đen này, đối với hiệu quả ngăn cản thần thức là cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng Lục Vũ thì không như vậy, thần thức của hắn mạnh mẽ vô cùng, tựa như hai thanh trường kiếm sắc bén, trực tiếp đâm thủng những sương đen bao phủ bốn phía. Vào thời khắc này, Lục Vũ quả nhiên trong mảnh sương đen nồng đậm này, phát hiện một thân ảnh mờ ảo. Thân ảnh kia vô cùng khổng lồ, cao chừng trăm mét, đầu gần như chạm tới đỉnh hành lang, khắp người ẩn ẩn tản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4893680/chuong-7209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.