Bạch Tố Khanh mỉm cười, gật đầu. Nàng chợt nhớ tới tất cả mọi chuyện đã qua, nàng cũng nhận ra người đàn ông trước mắt này. Dù chàng ở bất cứ đâu, thiếp cũng sẽ tìm được chàng. Trong lúc Bạch Tố Khanh mất đi ký ức, trong lúc Bạch Tố Khanh sa vào đến khốn cảnh, Lục Vũ vẫn thủy chung không từ bỏ, vẫn kiên trì cho đến bây giờ. Trong lòng Bạch Tố Khanh ấm áp, nàng chợt nhớ tới cảnh tượng trong Quỷ Vực năm đó. Nàng của trước kia, từ nhỏ liền mất đi phụ mẫu, không có chỗ dựa, không có nơi nương tựa, tất cả đều phải dựa vào cố gắng của mình, mới có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay. Sau đó, Lục Vũ xuất hiện. Hắn liền phảng phất một bến cảng có thể tránh gió bất cứ lúc nào, vững vàng bảo vệ Bạch Tố Khanh. "Người của Lữ gia đâu rồi?" Bạch Tố Khanh hỏi. "Đã giết hết rồi." Lục Vũ lại bổ sung một câu: "Bọn họ đáng chết." Bạch Tố Khanh gật đầu, nàng đương nhiên sẽ không đau lòng thương xót, tu hành giới chính là như vậy, nếu có lòng Thánh Mẫu, sớm muộn gì cũng sẽ tự rước lấy họa. "Những người này nhìn trúng ta có huyết mạch Thần Thú, bọn họ muốn ta làm chỗ dựa cho Lữ gia, ta không đồng ý, cho nên liền nhốt ta trong tòa cung điện này, muốn bức ta đồng ý." Bạch Tố Khanh nhàn nhạt nói. Hai người giống như có sự ăn ý, không cần nói nhiều, liền đã biết đối phương đang nghĩ gì. "Tỷ tỷ, người thật xinh đẹp." Triệu Phi Hồng nói. Bạch Tố Khanh nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887879/chuong-6846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.