"Các ngươi đã xác định, bộ quần áo này là của các ngươi sao?" Lục Vũ nhìn chằm chằm Lữ Tiêu, nhàn nhạt nói. "Tự nhiên là bảo vật của Lữ gia ta, ta đã xác nhận với Thiếu chủ, ngàn vạn lần là thật." Lữ Tiêu rất bình tĩnh, có chút hận sắt không thành thép nhìn về phía Lục Vũ: "Ngày hôm qua Thiếu chủ nhà ta thiện tâm, nhường phòng khách quý cho sư đồ các ngươi ở, không ngờ sư đồ các ngươi lại lấy oán báo ân, trộm đi bảo vật của Thiếu chủ, các ngươi cho rằng đồ của Lữ gia ta dễ lấy như vậy sao?" Giữa lúc Lữ Tiêu nói chuyện, trong con ngươi của hai mắt, tựa hồ có hỏa diễm đang thiêu đốt, khí tức cường hãn lập tức bộc phát ra, tựa như một vị thần minh vô song giáng lâm ngay lúc này. "Thì ra phòng khách quý của bọn họ, là Thiếu chủ Lữ gia ban cho." Mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn về phía Lục Vũ và Triệu Phi Hồng, cũng tràn ngập sự khinh bỉ. "Ha ha, ta còn tưởng hắn là tử đệ của hào môn nào đó, không ngờ lại là ân huệ mà Thiếu chủ ban cho. Những người này không biết cảm ân thì thôi, vậy mà lại còn trộm đồ." "Nhìn tướng mạo đường đường, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy." Xung quanh truyền đến từng đợt tiếng bàn tán, trong lời nói tiết lộ ý trào phúng. Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Lục Vũ đột nhiên cười: "Ta vốn dĩ cho rằng các ngươi định cướp trực tiếp, không ngờ lại dùng cách ghê tởm người khác như thế này, Lữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887773/chuong-6832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.