“Oanh!” Đột nhiên, Lục Vũ cảm thấy trong cơ thể một trận cuồn cuộn mãnh liệt, vô số pháp lực tựa như ngựa hoang mất cương, mênh mông cuồn cuộn chảy khắp kinh mạch toàn thân. “Ta đã khôi phục pháp lực!” Lục Vũ lập tức mở mắt, mắt lộ tinh quang. Hắn vừa rồi bị vây ở mạt pháp chi địa, toàn thân lực lượng đều bị giam cầm, nay pháp lực mất mà lại được, lập tức có cảm giác thoát thai hoán cốt, thực lực bạo tăng. “Lục Vũ, pháp lực của ta đã khôi phục, ta có thể giao tiếp với bảo vật truyền thừa của Bạch Hổ, không còn bị áp chế nữa!” Bạch Tố Khanh truyền âm nói. Lục Vũ gật đầu, xem ra nơi đây thật sự đã rời xa mạt pháp chi địa, sự áp chế và trói buộc mà bọn họ phải chịu đựng cũng không còn sót lại chút nào. Sau khi khôi phục lại thực lực, Lục Vũ lập tức có thêm tự tin. Hắn dùng thần thức nhìn bốn phía, bỗng nhiên trên mặt hiện lên một vệt vẻ cổ quái. “Sao vậy?” Bạch Tố Khanh chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt Lục Vũ, vội vàng hỏi. Lục Vũ lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Nơi đây có chút kỳ dị, ngươi cẩn thận chút, đừng rời xa ta quá. Theo cảm nhận của hắn, tòa thành trì này tràn ngập khí tức cổ lão mục nát, giống như một lão giả già nua, dần dần già đi, tựa như phế tích. Loại khí tức này, chỉ xuất hiện ở những nơi bị bỏ hoang rất lâu, nhưng trước mắt tòa thành trì này, dân cư đông đúc, nhà cửa tề chỉnh, hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887702/chuong-6761.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.