Bạch Tố Khanh nói: "Được, ngươi nghỉ ngơi trước, dưỡng thương cho tốt rồi hành động cũng không muộn." Nàng chân mày cau lại, nhìn từng đạo từng đạo vết thương trên người Lục Vũ, không biết vì sao trong lòng khẽ run lên. "Cứ phục hồi như thế này thì quá chậm, ngươi ở lại đây đi." Lục Vũ nói xong, trực tiếp bay người từ sơn động nhảy ra ngoài. Bạch Tố Khanh trong lòng giật mình, nàng vội vàng đến bên cạnh sơn động, hướng về phía xa trông ngóng. Vị trí sơn động cách mặt đất hơn ba mươi mét, nhưng nhục thân của Lục Vũ tuy bị áp chế, nhưng dù gì cũng sở hữu thể phách Võ Thánh, từ khoảng cách cao như vậy nhảy xuống, cũng không bị thương. Dưới vách núi, bên cạnh dòng sông, thảm thực vật rậm rạp, có rất nhiều dược liệu đã sớm thất truyền, ở nơi đây lại có thể tìm được dấu vết. Lục Vũ tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một chút dược liệu có thể trị thương, bọc lại bằng lá sen. Sau đó, hắn lại bẻ xuống một cành cây, ở bên bờ nước sông đâm trúng hai con cá béo, sau đó đầy ắp trở về. Những hành động này của Lục Vũ đương nhiên không thoát khỏi mắt Bạch Tố Khanh, nàng kinh ngạc nhìn Lục Vũ trở về, nhìn những thứ trên tay hắn, có chút sững sờ xuất thần. "Những thứ này tên là La Diệp Thảo, Thiên Sinh Diệp, Phi Long Căn... đều là những dược liệu trị ngoại thương, sau khi nghiền nát thoa lên vết thương, có thể phục hồi thương thế trên thân thể." Lục Vũ trải lá sen ra, giảng giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887690/chuong-6749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.