“Phi Hồng bái kiến sư tôn!” Triệu Phi Hồng tuổi tuy nhỏ, nhưng lại rất hiểu lễ nghĩa, lập tức quỳ dưới đất, dập đầu ba cái với Lục Vũ. Vị lão nhân kia tuy thân bị trọng thương, nhưng đối với việc giáo dục Triệu Phi Hồng lại không hề lơi lỏng chút nào. Khi trò chuyện với Triệu Phi Hồng, Lục Vũ được biết, dù điều kiện sống có gian khổ đến mấy, lão nhân vẫn kiên trì dạy Triệu Phi Hồng đọc sách, chưa từng có chút nào buông lỏng. Lễ pháp, thiên văn, địa lý, sử thi... lão nhân rất uyên bác, ông thường xuyên trò chuyện với Triệu Phi Hồng, mở ra một tầm nhìn rộng lớn hơn cho đứa trẻ này. Điều này tưởng chừng vô dụng, nhưng lại đặt nền tảng vững chắc cho Triệu Phi Hồng. “Con còn hai vị sư tỷ, một vị sư huynh. Vào môn phái của ta, ta không cầu các con làm một cường giả tuyệt thế kinh thiên động địa, ta chỉ hi vọng các con, những việc làm sau này, có thể hỏi lòng không thẹn.” Lục Vũ nhận Triệu Phi Hồng làm đồ đệ, hắn dùng thần lực vô thượng và tài nguyên mênh mông, đặt một nền tảng vững chắc cho đứa trẻ này. Giống như năm đó, tại thời thượng cổ, trên Ma Thổ, Nhân Hoàng đã ban cho Lục Vũ công pháp vô thượng. “Ta vốn tưởng rằng, đến nay không thể trả được ân tình của Nhân Hoàng, không ngờ lại gặp được huyết mạch của Nhân Hoàng ở đây, đây có lẽ là sự sắp đặt của vận mệnh.” Lục Vũ ngắm nhìn bầu trời, giờ khắc này sắc trời dần tối, trăng sáng sao thưa. Vầng trăng sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887660/chuong-6719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.