Quản gia một hơi nói hết tất cả những khoản nợ phía sau Đường Uyển, sau đó thở dài một tiếng: “Có thể nói, Dương phủ bây giờ đã là một cái vỏ rỗng với núi nợ chất chồng. Sở dĩ không ai dám gây sự, vẫn là nể mặt Vương gia.” Mỗi một câu quản gia nói, sắc mặt Đường Uyển lại tái nhợt một phần. Nói đến cuối cùng, trên mặt Đường Uyển đã không còn chút huyết sắc nào, toàn thân run rẩy, đặt mông mềm nhũn xuống đất. Dương Lăng thét to: “Chuyện này không thể nào!” Bình thường hắn ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do Đường Uyển quản lý. Dương Lăng cho dù có hoang đường đến đâu, nhưng hắn cũng coi như là đệ đệ của Việt Vương phi, là cậu em vợ của Việt Vương, ngày thường dù đi đâu cũng được người người tôn sùng, càng không phải lo lắng về vấn đề tài chính. Hiện giờ, tất cả những hóa đơn này đều bày ra bên ngoài, Dương Lăng căn bản không thể tin được. Đường Uyển đã sớm sợ hãi đến toàn thân run rẩy, run rẩy nói: “Bao nhiêu tiền, ta sẽ hoàn trả.” “Ngươi cho rằng chỉ cần đơn giản hoàn trả tiền bạc là có thể giải quyết được sao?” Cơ Minh Trung từ trong tay áo lấy ra một hình nhân giấy, hình nhân đó chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, bên trên có vết cháy sém do ngọn lửa gây ra. “Đây là thứ ngươi để lại trong thư phòng của ta phải không? Nếu không phải có cao nhân tương trợ, bản vương thật sự đã trúng kế của các ngươi rồi. Trên hình nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887628/chuong-6687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.