Khi biết được mình bị vu khống, trong lòng Lục Vũ có một loại nộ hỏa khó mà kiềm chế được. Tuy nhiên, sau một lát, hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại, Tử Y giáo này liền phảng phất con kiến hôi nhảy lên nhảy xuống, cho dù là có kiêu ngạo đến đâu đi chăng nữa, cũng không cách nào khiến Cự Long tức giận. "Tử Y giáo dường như không biết thân phận của ngài, chỉ là truy nã họa tượng của ngài mà thôi, thuộc hạ đã thông báo các nơi tông môn, đem phạm vi phát lệnh truy nã của ngài thu nhỏ đến mức thấp nhất." Sở Thiên Hùng chắp tay nói. Hắn ngẩng đầu lên, xem xét thần thái của Lục Vũ. Nhưng không ngờ, thần thái của Lục Vũ đã khôi phục lại bình tĩnh, không còn một tia nộ hỏa nào tản ra. "Tử Y giáo này, năng lực vu khống tùy tiện, ta đã được chứng kiến rồi, nhưng ta làm gì có thời gian để ý đến đám người này." Lục Vũ khoát tay áo: "Việc này ngươi cứ làm đi, Trẫm không hi vọng, sau này ở thiên giới còn nhìn thấy Tử Y giáo tông môn này nữa." "Thần tuân mệnh." Sở Thiên Hùng trong lòng khẽ rùng mình, trong lòng không khỏi than thở một tiếng thay cho Tử Y giáo. Các nàng không trêu chọc ai khác thì thôi, lại cứ đến trêu chọc Lục Vũ, đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao. "Được rồi, ngươi ra ngoài đi, Lữ Tiểu Trân kia, ngươi phái người lưu ý một chút, cố gắng đừng để nàng trở về Dương gia nữa. Đưa nàng rời khỏi Côn Lôn, đến nơi khác an gia cũng tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887618/chuong-6677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.