Đại sư Hàn vuốt râu, ngạo nghễ mười phần. Đương nhiên ông ta có bản lĩnh như vậy, với tư cách là Đệ nhất Y sư của Việt Quốc, cho dù rất nhiều Luyện đan sư nhìn thấy ông ta, cũng đều phải gọi một tiếng Hàn sư. Vinh dự vô thượng, ông ta đi đến đâu cũng đều là sự tồn tại được mọi người vây quanh kính ngưỡng. Nghe thấy Đại sư Hàn tự tin như vậy, Dương thị lập tức cũng yên lòng. Huống chi, biểu hiện vừa rồi của Lục Vũ, thật sự là không đáng tin cậy. Trong Việt Vương phủ có Luyện đan sư cung phụng, nhưng những Luyện đan sư kia khám bệnh, ít nhất cũng sẽ chia thành nhiều bước để biết rõ ràng bệnh tình, sau đó mới tìm kiếm dược liệu để luyện đan. Đâu có giống Lục Vũ như vậy, căn bản không làm gì cả, chỉ là nhìn lên một cái, dán mấy lá bùa rồi rời đi? Chuyện này đơn giản là quá qua loa. “Có lẽ Yên Nhiên bị đối phương lừa gạt rồi.” Dương thị lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài. Dù sao, tuổi tác của Cơ Yên Nhiên vẫn còn quá nhỏ, kinh nghiệm không đủ, rất có thể bị lừa dối. “Vậy thì làm phiền Đại sư Hàn rồi, nếu Vương gia có thể chữa trị, ta nguyện ý trả thù lao gấp mười lần!” Trong ánh mắt của Dương thị tràn ngập vẻ cấp thiết, nhìn về phía Cơ Minh Trung đang nằm trên giường bệnh, trên gương mặt đầy vẻ lo lắng. “Vương phi cứ yên tâm, lão phu tự tin một chút như vậy, vẫn là có.” Đại sư Hàn gật đầu, bước lên trước, đưa tay khoác lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887590/chuong-6649.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.