Vô biên mênh mông kinh văn, mênh mông như biển khói, toàn bộ dung nhập vào trong não hải của Lục Vũ. Lục Vũ chỉ cảm thấy mình giống như cao thủ võ lâm giữa phàm tục, đả thông Nhâm Đốc nhị mạch, thần hồn thanh minh, tai thính mắt tỏ, mọi phiền não đều tiêu tán, trong nội tâm chỉ còn lại vô tận hoan hỉ. Hắn nhắm mắt lại, tỉ mỉ phẩm vị, nhưng lại không hề hao phí quá nhiều thời gian. Chỉ là sau một nén hương, Lục Vũ liền mở mắt ra, trong hai mắt lóe lên một tia tinh mang. "Đa tạ đạo hữu." Lục Vũ chắp tay hành lễ. Kim thân Phật tượng mặt mang mỉm cười, dường như trên đời này, không có bất cứ chuyện gì có thể khiến hắn cảm thấy phiền não. Hắn chắp tay trước ngực, dần dần biến mất trước mặt Lục Vũ. Lục Vũ biết rất rõ ràng, xung quanh đây đều là huyễn cảnh, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng vẫn thật sâu bị chấn động một chút. Phật môn truyền thừa. Từ khi hắn quật khởi đến nay, cũng không có được quá nhiều Phật môn truyền thừa, công pháp luyện thể duy nhất vẫn là Kim Cương Bất Hoại Thể có được từ con khỉ kia. Ngụy Phật thế gian bị diệt, thế nhưng Chân Phật môn lại không thấy tăm hơi. Nếu không phải Lục Vũ dưới sự trùng hợp tìm được nơi đây, chỉ sợ là truyền thừa của Chân Phật môn sẽ luôn bị chôn giấu trong dị thế giới tối tăm không thấy mặt trời này, không có ngày thấy lại ánh sáng. Không có sự thế lợi của Ngụy Phật, không có bao nhiêu đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887536/chuong-6595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.