Giờ phút này, tiếng nói của Lục Vũ, tựa như một đạo sấm sét, vang lên trong tâm khảm của tất cả mọi người. Trên boong tàu, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ vừa mới từ trong luyện ngục khủng bố leo ra ngoài, không ngờ Lục Vũ đột nhiên lại nói một câu như vậy, nhất thời nội tâm tất cả mọi người toàn bộ chìm vào đáy vực. "Tuyệt Tử Chi Địa... có khi nào là nhầm rồi không?" Khương Tuấn Hạo nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi. Nhiều quân sĩ Đại Chu, cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Lục Vũ. Chùm sáng mặt trời kia, xuyên qua bóng tối, từ bên ngoài chiếu rọi vào, như hi vọng chiếu sáng trong lòng mỗi người. Giờ phút này, rất nhiều người cho dù là trong lòng có chút hoài nghi, nhưng cũng không nguyện ý tin tưởng, nơi chùm quang mang kia phát ra lại không phải lối ra. "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, ngươi lại không tự mình đi qua đó nhìn, làm sao mà biết nơi đó không phải lối ra?" Chúc Thừa dẫn theo một đám thân binh, từ trong thuyền lầu hung hăng xông ra, lớn tiếng kêu lên: "Điện hạ, vạn vạn lần không thể tin lời người này nói, hắn có lẽ là muốn đem chúng ta làm mồi nhử, mang ý đồ xấu." Cơ Yên Nhiên không để ý lời của Chúc Thừa, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lục Vũ: "Ngươi nói, là thật sao?" "Có lẽ vậy, ta cũng thấy không rõ nơi đó ẩn giấu cái gì." Lục Vũ nhàn nhạt nói: "Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, cho dù là ta tự mình đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887470/chuong-6529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.