"Những thứ này là tà ma do oán niệm ngưng tụ mà thành." Lục Vũ có Hỏa Nhãn Kim Tinh, trong tầm mắt đạt tới, toàn bộ chân thân của những bóng đen trước mắt đều bị xem thấu. Những thứ này không hình không tướng, đều là những cảnh tượng do ý niệm diễn hóa ra. Ở rất nhiều nơi hoang vu hẻo lánh, bãi tha ma, nơi oán niệm nảy sinh, đều sẽ xuất hiện những thứ như vậy. Nhưng mà, tà ma bình thường thường không có sức tấn công quá mạnh, tu sĩ hơi hiểu một chút thủ đoạn đều có thể thi triển pháp thuật để khắc chế chúng, căn bản không hề như trước mắt thế này, toàn bộ tụ tập cùng một chỗ, lít nha lít nhít, căn bản đếm không xuể có bao nhiêu. Lục Vũ thấy lạnh cả người, nơi này quả thực còn khủng bố hơn cả tà ma ẩn chứa trong di tích Cổ Trường An! "Ta đau quá, toàn thân đau quá..." Từ trong vực sâu của bóng tối, truyền đến một trận âm thanh khàn khàn chói tai, dùng cổ lão Hồng Hoang văn tự truyền ra, chấn động hư không. Theo âm thanh kia truyền ra, một cỗ âm lãnh sát khí băng lãnh đến cực điểm, trong nháy mắt bao phủ lấy người Lục Vũ. Những bóng đen xung quanh lại nhiều lên, những tà ma ẩn mình trong bóng tối, quanh năm không thấy ánh mặt trời, giờ đây nhìn thấy sinh linh tới, nhao nhao lộ ra răng nanh sắc bén. "Minh Thần Nộ Minh!" Toàn thân Lục Vũ đều bị thần quang bao phủ, ánh sáng rực rỡ thẳng vọt lên trời cao, khí thế bàng bạc, xung quanh Minh Thần phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4881649/chuong-6486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.