"Được rồi, các ngươi đều không cần nói nữa." Lục Vũ vung tay lên, thản nhiên nói: "Hiện tại manh mối đã đứt, vô cớ suy đoán cũng không có bất kì tác dụng gì, không bằng cứ để Tống Thanh Phong tự mình đứng lên nói đi." Thần thái Lục Vũ tự nhiên, một chùy định âm, dập tắt tất cả mọi tiếng nghị luận. Bốn vị quyền thần của Đại Tần triều đình đều sửng sốt một chút, bọn họ nghi ngờ lỗ tai của mình có phải là nghe nhầm rồi không, nhất thời lại không hề đáp lại Lục Vũ. Trương Nghi nhắc nhở: "Bệ hạ, Tống Thanh Phong đã hồn phi phách tán rồi." "Luyện đan sư và Ngỗ tác trấn giữ Thiên Võng đều đã kiểm tra, cho dù là mảnh vỡ hồn phách cũng đã tan thành mây khói, đây là triệt để tiêu diệt trên thế gian, căn bản không tồn tại khả năng sống lại." Đây cũng là vấn đề khó khăn luôn làm Thiên Võng cảm thấy khó khăn. Cho dù đối phương tự sát, nhưng chỉ cần hồn phách còn đó, Thiên Võng cũng có thủ đoạn để ép hỏi thông tin từ hồn phách đối phương. Thế nhưng, Tống Thanh Phong bây giờ lại hồn phi phách tán, ngay cả hồn phách cũng không còn, muốn từ trên tay Tống Thanh Phong lấy ra thông tin, càng khó so với lên trời. Cho dù là Bùi Thiên Quang và những người khác cũng hơi lắc đầu, cho rằng chuyện này căn bản không thể nào. "Ngoại nhân đương nhiên làm không được, nhưng ta thì có thể." Lục Vũ cũng không nói nhảm nữa, quanh thân đã tuôn ra một cỗ thần lực mênh mông, tựa như mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4881386/chuong-6223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.