“Đi lấy hết cẩu lương của lũ liệp khuyển lại đây!” Lữ Đại lập tức hạ lệnh, vung tay lên một cái liền để phủ binh thủ hạ lập tức đi làm. Những phủ binh kia vốn bị quan lại Tống gia chấn nhiếp, giờ khắc này thấy Tống Xuyên cầm đầu thê thảm như thế, cái lòng kính sợ trong nội tâm đã sớm yên tiêu vân tán, lập tức xoay người đi làm. “Đại nhân, cẩu lương đã bưng lên rồi.” Một tên binh lính bưng cẩu lương đi tới. Cẩu lương mà chó săn của Hàm Dương phủ ăn rất tinh quý, được hỗn hợp từ thịt gà, thịt vịt và các mảnh vụn khác. Nhưng những cẩu lương này dù sao cũng là đồ ăn của chó, thịt đều là thịt tươi đông lạnh, tỏa ra mùi máu tươi của thịt sống. “Ô ô ô...” Tống Xuyên liều mạng giãy dụa, trong ánh mắt tràn đầy kháng cự. Ngày thường hắn gấm vóc ngọc thực, ăn quen những món ngon, sao có thể ăn cẩu lương? “Đem một chậu này cho hắn ăn, không phải muốn đổi chút đồ ăn sao, cứ để hắn một lần ăn cho no!” Giọng nói băng lãnh của Lục Vũ đột nhiên vang lên. Mấy tên phủ binh cầm cẩu lương lập tức sửng sốt, bọn họ chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, làm sao dám hạ thủ với đường đường đồng tri đại nhân? Lữ Đại thấy thế quát lớn: “Còn đứng đờ ra đó làm gì, ra tay!” Nghe thấy Lữ Đại lên tiếng, các phủ binh tại chỗ lập tức không còn chần chừ, giơ chậu cẩu lương trong tay lên, nhét thẳng vào miệng Tống Xuyên. Tống Xuyên này ngày thường ở nha môn kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4881349/chuong-6186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.