Thấy những tội trạng này, mồ hôi lạnh của Tống Thường Đình đều toát ra. Những tội ác được nêu ở trên cũng không phải vô căn cứ, mà là hắn ta thật sự đã làm. Vốn cho rằng thiên y vô phùng, không ngờ lại bị Cẩm Y Long Vệ bắt được cái chuôi. Nghiêm Toại lạnh giọng nói: "Ngươi được đấy, bổn quan xử án cũng nhiều năm rồi, còn chưa từng thấy nhân vật tàn nhẫn như vậy như ngươi." "Ngươi nhậm chức Hàm Dương Phủ Thôi Quan, chẳng qua mới hai năm, lại có thể tham ô ba trăm ức linh thạch. Thuộc hạ không dâng cống cho ngươi, ngươi lại có thể vu khống đối phương thành tà tu, đánh chết tươi." "Còn có cường chiếm nhà dân, cường cướp dân nữ, thông đồng tà tu, câu kết ma đạo, tham ô công quỹ... Chậc chậc chậc, đoán chừng ngươi ở trong Chiếu Ngục, sẽ không có thời gian nghỉ ngơi đâu." Nói đến cuối cùng, Nghiêm Toại lộ ra một nụ cười dữ tợn. Trong Chiếu Ngục, còn giấu rất nhiều thủ đoạn tra tấn người. Vừa nghĩ tới Chiếu Ngục giống như luyện ngục ma quỷ kia, Tống Thường Đình liền run lên bần bật, kinh hô: "Nhất định là giả, ta oan uổng mà đại nhân!" "Nếu không có chứng cứ đầy đủ, chúng ta còn đến bắt ngươi sao?" Nghiêm Toại hừ lạnh một tiếng, phất phất tay: "Bắt lấy!" Xoảng! Xoảng! Phía sau hắn, một đám Cẩm Y Long Vệ tay cầm xích sắt nặng nề, xông về phía Tống Thường Đình, trực tiếp đè hắn xuống còng tay. Trong nháy mắt, Tống Thường Đình liền từ Hàm Dương Phủ Thôi Quan cao cao tại thượng, trở thành tù nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4881338/chuong-6175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.