"Người trẻ tuổi, khuyên ngươi một câu, quay đầu là bờ." "Đúng thế, ngươi đánh bị thương những quan sai kia cũng coi như thôi, một cô gái yếu đuối trong lòng còn ôm mẹ đã quá cố của nàng, sao ngươi lại nỡ ra tay độc ác như vậy." "Đúng vậy, cô gái nói ngươi mấy câu thì có sao đâu, sao mà nhỏ mọn vậy chứ." Một đám người đứng xem bắt đầu nghiêm khắc chỉ trích Lục Vũ. Lại có mấy nam tử đi lên trước, đỡ Đồng Diễm dậy: "Vị cô nương này, cô không sao chứ?" Giờ phút này, khóe mắt Đồng Diễm đẫm lệ, thấy có người đến giúp nàng, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt tủi thân bi thương: "Đa tạ mấy vị đã quan tâm, ta lẻ loi một mình, lưu lạc trong thành Hàm Dương này, khó tránh khỏi bị người tính kế." "Chỉ là, đáng thương mẹ của ta đây, nàng chỉ là một kẻ phàm nhân, ta vốn định vẫn luôn phụng dưỡng nàng, để nàng có được cuộc sống tốt hơn, không ngờ hôm nay lại có thể ra đi, mẹ của ta ơi!" Đồng Diễm càng nói càng bi thống, nước mắt chảy ra không ngừng. Lần này, cảm xúc bi thống lập tức lây nhiễm rất nhiều người ở đây. Từ khi thành Hàm Dương trở nên phồn vinh, có không ít người bỏ xứ ra đi, từ nơi xa xôi chạy đến Hàm Dương, chỉ là để cầu được một chút cơ duyên. Rất nhiều người đều cảm nhận được điểm chung trong lời nói của Đồng Diễm. "Đáng ghét, hôm nay tuyệt đối không thể để ngươi tên ác đồ này rời đi!" "Mọi người ngăn hắn lại, tuyệt đối không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4881327/chuong-6164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.