"Chàng đến rồi!" Sở Ngọc Nhược bừng tỉnh khỏi tu luyện, đôi mắt đẹp khẽ lóe lên, lập tức phát hiện ra thân ảnh của Lục Vũ. Nàng vội vàng đứng dậy, chân ngọc trắng nõn nhẹ nhàng đạp lên nền ngọc, nụ cười như xuân, đôi lông mày cũng giãn ra: "Không ngờ người bận rộn của chúng ta hôm nay còn có rảnh qua xem thiếp." Trong lòng Lục Vũ, ngược lại là lóe lên một tia áy náy. Từ khi hắn đưa Sở Ngọc Nhược đến Thiên giới, sau đó rất ít khi gặp lại. Cái gọi là Đế vương vô tình, ngược lại là không thật sự như vậy, chẳng qua có quá nhiều tục sự vướng bận, không thể thật sự tự do tự tại. Thế nhưng, tất cả những gì Sở Ngọc Nhược làm, hắn đều nhìn thấy. Cô gái kiên cường này đã sớm nhận ra chênh lệch giữa nàng và Lục Vũ, thế là nỗ lực tu luyện, chưa từng lười biếng. Có nội thị Đại thái giám bẩm báo với Lục Vũ, thời gian Sở Ngọc Nhược tu hành trong Tàng Kinh Các hoàng cung là lâu nhất, thậm chí ngay cả Lục gia tử đệ cần cù nhất cũng không thể cùng nàng so sánh. Sở Ngọc Nhược quả thật rất cần cù. Nàng nhận rõ chênh lệch giữa mình và Lục Vũ, bắt đầu phấn đấu đuổi sát. Đặc biệt là khi nàng biết còn có Bạch Tố Khanh, Ngụy Mộng Đình, Chân Ngữ Cầm cùng những tên nữ tử khác tồn tại, nàng càng cảm thấy tự ti. Mấy tên nữ tử kia, như trăng sáng trên không, đều là những Đại tu sĩ mạnh mẽ khá có uy danh trong Thiên giới. Mà Sở Ngọc Nhược nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4881304/chuong-6141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.