Hồ Tiểu Thiến nhận lấy phù lục, chỉ thấy phù văn phía trên ngân câu thiết họa, mạnh mẽ hùng hồn, khá huyền diệu, thậm chí còn toát ra một cỗ khí tức đại đạo. Phù lục này vốn là Lục Vũ tùy tay mà làm, nhưng dù cho như thế, vẫn thấm đẫm vô thượng pháp lực. "Cái này quá quý giá." Trong lòng Hồ Tiểu Thiến không thể che giấu được sự kích động. Chưa kể công pháp mà Lục Vũ truyền cho nàng đều đã là công pháp đỉnh tiêm, có thể giúp nàng nhanh chóng tu hành tiếp theo. Chỉ riêng tấm phù lục này liền có thể giúp nàng giảm bớt rất nhiều phiền phức. "Đây là kết quả của sự dụng tâm của ngươi, nếu là ngươi vô học vô thuật, trẫm cũng sẽ không tiến cử ngươi với Lễ Bộ." Lục Vũ nói: "Tương lai, Hồ tộc các ngươi có thể hưng thịnh hay không, liền toàn bộ dựa vào một mình ngươi." Hồ Tiểu Thiến cảm kích vạn phần, quỳ xuống cảm tạ: "Từ xưa thế nhân đều lấy Hồ tộc làm yêu mị, là căn nguyên họa loạn, đa tạ bệ hạ tương trợ tộc ta." Đát Kỷ thời Trung Cổ, đó chính là từ đại diện cho họa quốc ương dân. Cũng chính là vì như thế, Hồ tộc chung thủy không thể thoát khỏi ấn tượng hồ mị giảo trá. "Bị mị thuật khống chế mà vong quốc, kẻ vô năng là quân vương, có liên quan gì đến Hồ tộc các ngươi?" Lục Vũ nhàn nhạt nói: "Tuy nhiên, Hồ tộc các ngươi muốn thoát khỏi ô danh, ít nhất phải đi chính đạo, trải qua nỗ lực của mấy đời người mới có thể có sự cải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4881302/chuong-6139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.