Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, thương khung bị xé nứt ra. Một vị nhân sĩ dáng người uy nghi, chân đạp hư không xuất hiện trên bầu trời, thần thức quét ngang bốn phương. “Đây là ai? Sao lại ngay cả trời cũng xuyên phá?” Chúng sinh hạ giới, bất kể là người, ma, hay yêu, giờ phút này câm như ve sầu gặp lạnh, từng người một nội tâm run rẩy, kinh ngạc nhìn về phía bầu trời. Khí thế mà Lục Vũ tản mát ra quá mạnh mẽ, cho dù là tu sĩ Thiên giới cũng cảm thấy đáng sợ, càng không cần nói đến bọn họ đang sống ở hạ giới. “Lục thiếu chủ!” “Là Lục thiếu chủ, hắn muốn làm gì?” Sở gia sôi trào, vô số tộc nhân bước ra, kinh ngạc nhìn về phía bầu trời. Ngay cả Sở Ngọc Nhược cũng từ trong phòng chạy ra, nàng y phục mộc mạc, lông mi dài khẽ run rẩy, hai mắt lưu quang, si ngốc nhìn người kia trên bầu trời. Lục gia, Sở gia, Tứ Hải Long tộc, Lăng Tiêu Tông, Võ Thần Phái, quân thần nước Đại Lương... Bọn họ nhìn trên bầu trời, đạo thân ảnh quen thuộc kia, liền không thể rời mắt được nữa, sa vào đến sự chấn động sâu sắc. Giờ phút này, ánh mắt của Lục Vũ nhìn về phía bậc thang thông thiên dài dằng dặc kia. Trường giai khó, đường này thông tới trời xanh. Từ xưa, không biết có bao nhiêu hào kiệt hạ giới đã chết trên Thông Thiên giai. Bậc thang dài dằng dặc này, đã sớm chất đầy vô số hài cốt, thi cốt chất thành núi. “Cổ Thiên Đình tuy đã sụp đổ, những cổ vật này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4881208/chuong-6045.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.