"Sư Tôn, hãy cho ta thêm một cơ hội nữa đi, ta biết lỗi rồi!" La Vân Khải khóc ròng ròng, thậm chí còn sợ hãi đến mức bài tiết không kiềm chế. Tăng Dịch ánh mắt băng lãnh: "Còn đợi gì nữa? Ra tay!" Mấy tên kiếm tu xung quanh lập tức tiến lên, đè lại cánh tay La Vân Khải, trực tiếp dùng kiếm mang phế bỏ tu vi của hắn, đồng thời, kiếm mang sắc bén còn cắt đứt gân tay và gân chân của La Vân Khải. Mảnh vải nhét vào trong miệng La Vân Khải, La Vân Khải liên tục lắc đầu, nhưng vẫn bị cưỡng ép đưa đi. Giờ phút này, La Vân Khải hối hận chồng chất. Nếu như lúc trước không cuồng vọng tự đại như vậy, hắn cũng sẽ không bị Tăng Dịch đuổi đi. Bị đuổi đi cũng thôi đi, nếu như hắn có thể làm người khiêm tốn, cũng sẽ không đến nỗi bị người của Bái Thánh Giáo tìm tới. Mà hắn lại càng không nghĩ tới, cao thủ của Bái Thánh Giáo đáng sợ trong lời đồn, trước mặt Lục Vũ lại không chịu nổi một đòn. Từ một trận pháp sư cao cao tại thượng, biến thành một phàm nhân không chút pháp lực! Vô tận hối ý đan xen. Thế nhưng, trên thế giới này không có thuốc hối hận. Tăng Dịch nhìn La Vân Khải bị đưa đi, thống khổ nhắm mắt lại. Sau đó, Tăng Dịch quay người lại nói với Lục Vũ: "Tại hạ dạy đồ không đúng cách, đã chọc giận cao nhân, mong cao nhân trừng phạt." Lục Vũ nhàn nhạt nói: "Nhân tâm là khó lường nhất, ai có thể liệu định đối phương nghĩ gì? Người này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4868794/chuong-5906.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.