Tăng Dịch càng là ánh mắt băng lãnh: "Cho đến tận bây giờ ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ sao, nếu đây thật là trận pháp do ngươi sáng tạo, vì sao chính ngươi lại không thể khống chế?" La Vân Khải lý lẽ hùng hồn nói: "Đó tất nhiên là do các ngươi động tay động chân, cố ý hãm hại ta." Tăng Dịch dài tiếng thở dài, lắc đầu. Hắn đường đường là Tông sư, hà tất phải dùng những thủ đoạn hạ lưu để đổ oan hãm hại La Vân Khải hắn? Thật buồn cười La Vân Khải, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, chuyện mà hắn tự cho là đúng, người khác căn bản khinh thường làm vậy. "Sao, không nói được lời nào nữa à? Lão già ngươi cưỡng ép bá chiếm trận pháp của ta, hôm nay ta chính là không nhìn quen ngươi." La Vân Khải ưỡn thẳng lồng ngực, đầy vẻ ngạo nhiên. Tăng Dịch liên tục thở dài, một thoáng này, phảng phất như già đi rất nhiều. "Thôi đi! Thôi đi! Là lão phu không dạy dỗ ngươi tốt!" Tăng Dịch tóc bạc trắng, râu ria theo gió nhẹ không ngừng thổi bay. Cuối cùng có người nhìn không được nữa, giận dữ nói: "Cái thứ khi sư diệt tổ, bản thân không có bản sự, lại còn đến vu oan sư tôn của mình!" La Vân Khải chỉ vào mọi người, kêu to: "Sốt ruột rồi, các ngươi sốt ruột rồi." "Đủ rồi!" Mạc Đông Thanh lại lần nữa đứng ra, lạnh lùng nói: "Nếu như Lăng Sơn Tông ta, không tuân theo pháp chỉ của Bái Thánh Giáo các ngươi thì sao?" Hắn chính là cường giả mạnh nhất trong Lăng Sơn Tông. Giờ phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4868790/chuong-5902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.