"Trung Cổ có một nữ tử, tên là Điêu Thuyền." "Đây là họa trận được một cung đình họa sư của Đông Hán lưu lại, trận pháp này cũng không có công dụng đặc thù gì, chỉ là ghi lại cảnh Điêu Thuyền khiêu vũ mà thôi. Chỉ là đã có thể được coi là cung đình họa sư, tất nhiên phải là cao thủ trận pháp, ngươi không phá được cũng là chuyện bình thường." Lục Vũ nhàn nhạt nói. Nghe được những lời này, Tăng Dịch càng là như gặp phải sét đánh. Lục Vũ không chỉ phá giải trận pháp, mà còn nói ra hết lai lịch của trận pháp. Nội tình thâm hậu như thế, Tăng Dịch tự nhận hổ thẹn không bằng người. "Tại hạ dốc hết cả đời, tự cho rằng đã lên tới đỉnh phong, không ngờ nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, xin nhận tại hạ một bái!" Tăng Dịch hành đại lễ, bái kiến Lục Vũ. Trên sợi tóc của hắn, phảng phất có thêm từng sợi tóc bạc. Lục Vũ thở dài một tiếng, rốt cuộc vẫn không đuổi đi vị lão nhân trước mắt này. Hắn rất rõ ràng nỗi khổ của tu luyện. Có ít người trời sinh may mắn, có lẽ có rất nhiều kỳ ngộ, có thể khiến bọn họ nhanh chóng lên đến đỉnh phong trong thời gian ngắn ngủi. Nhưng có ít người, lại chỉ có thể từng bước một trèo lên trên. Đợi đến khi leo đến độ cao nhất định, bọn họ đã mặt già nua bạc đầu, tuổi thọ gần như trôi qua hết. Lục Vũ nhàn nhạt nói: "Hôm nay ta còn có chút thời gian, cho ngươi thời gian một chén trà, có nghi vấn gì cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4868787/chuong-5899.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.