Lục Vũ và Trần Vô Tà từ biệt. Nhìn về phía bóng lưng Lục Vũ rời đi, Trần Vô Tà thật lâu không nói gì. Bỗng nhiên, trên ngón tay Trần Vô Tà, một chiếc nhẫn bạc lóe lên hồng quang quỷ dị, ngay sau đó truyền âm rơi vào tai Trần Vô Tà. "Tồn tại thật là đáng sợ, không ngờ hắn chính là Lục Vũ mà ngươi muốn gặp, trên đời này sao lại còn có nhân vật như vậy?" Trong truyền âm của hồng quang kia, còn lộ ra ngữ khí không thể tin nổi. Trần Vô Tà hiếu kì hỏi: "Sư tôn, ngay cả người cũng không phải đối thủ sao?" "Ta? Ha ha, nếu là dưới trạng thái đỉnh phong, ta có lẽ còn có thể cùng hắn đánh một trận, nhưng bây giờ ta xa xa không phải đối thủ của hắn! Vừa rồi ta vẫn luôn nín thở ngưng khí, chính là lo lắng bị hắn phát hiện." Tồn tại bên trong nhẫn, vẫn còn một nỗi sợ hãi kéo dài. Trần Vô Tà không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh. Hắn đã biết Lục Vũ rất mạnh, nhưng lại không nghĩ tới có thể đạt tới mức độ này. Tồn tại bên trong chiếc nhẫn này, Trần Vô Tà biết là đáng sợ đến bực nào. Ngay cả nó vậy mà đều có lòng sợ hãi Lục Vũ, cũng không biết tu vi của Lục Vũ đáng sợ đến mức nào. "Sư tôn sao không để ta nói thật, người biết đấy, vị tiên nhân cổ lão kia chỉ truyền cho ta một đạo công pháp, liền tiêu sái rời đi." Trần Vô Tà lại hỏi. Giới Linh không khỏi nghiêm giọng quát mắng: "Hồ đồ! Vi sư năm đó kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4868766/chuong-5878.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.