Mạnh Bà ba ngàn sợi tơ xanh như thác nước, dung nhan xinh đẹp, không hề có một tia suy lão, tuế nguyệt không hạ bất luận cái gì vết tích trên dung nhan tuyệt mỹ kia. Nhục thân của Chung Quỳ vốn đã bị trọng thương tàn khuyết, cuối cùng được Lục Vũ tu bổ, trên mặt tràn đầy thần thái uy nghiêm. Trận hạo kiếp thượng cổ kia, khiến Âm Gian cũng sa vào đến biến động kịch liệt, hai vị Đại La Kim Tiên bị thương, giờ đây cả hai đều đã trận vong. "Vãn bối đắc tội rồi." Lục Vũ nói một tiếng, gỡ xuống hai sợi tóc của Chung Quỳ và Mạnh Bà. Quẻ tượng phù văn của Kinh Dịch, hiện lên quanh thân Lục Vũ, đồng thời lực lượng vận mệnh, bắt đầu theo hai sợi tóc mà đầu nhập vào bên trong hư không. Một cỗ sức mạnh huyền diệu, thẩm thấu đến bốn phương tám hướng, tìm kiếm sợi dây vận mệnh đã có từ nơi sâu xa. Quá trình này khá dài dằng dặc, nhưng Lục Vũ có đủ kiên nhẫn. Vạn cổ tuế nguyệt, tang hải biến thiên! Từng ngọn cây cọng cỏ, từng hạt bụi trong Địa Ngục, đều thu hết vào đáy mắt Lục Vũ, biến động của hết thảy sinh linh, tiếng bước chân, tiếng kêu la, tiếng nói chuyện, nhiều âm thanh lọt vào trong tai. Theo biến hóa của lực lượng luân hồi, hết thảy tất cả đều đang phát sinh thay đổi, những thứ đã mất đi lại lần nữa khôi phục như lúc ban đầu, những phế tích sụp đổ trong góc, lại lần nữa sừng sững đứng lên, khôi phục thành dung mạo vốn có. Đó là toàn cảnh Âm Gian thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4868736/chuong-5848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.