Phạm Đại Thành quả nhiên là đã có chuẩn bị, ăn nói thao thao bất tuyệt, tâng bốc Lục Vũ một phen. Chuyện như vậy, ở thiên giới rất thường thấy. Để cầu công danh, ở nơi công cộng hoặc là tỷ đấu, hoặc là văn đấu, khiến mọi người chú ý, cuối cùng thu hút sự chú ý của quý nhân. Có người được quý nhân mời, trở thành khách quý dưới trướng, có người đánh bại quý nhân, đạt được tràng vỗ tay hoan hô vang dội, cuối cùng giành được danh vọng. Người U Minh giới không hiểu rõ, bọn họ chỉ thấy hiếm lạ, tranh nhau vây xem. "Bệ hạ công cái thiên thu, chỉ là..." Đột nhiên, Phạm Đại Thành đổi giọng: "Chỉ là, U Minh giới của ta vốn dĩ yên ổn, bình yên không chiến loạn. Nhưng từ khi Bệ hạ đến, đầu tiên là diệt Diêm gia, Đoàn gia, sau đó lại là chư vương, vô số người phiêu bạt không nơi nương tựa, bỏ xứ ly hương, càng nhiều người lại chết trên chiến trường. Chẳng lẽ Bệ hạ chính là Vũ Hoàng đế, xung quanh luôn đi kèm với chiến tranh phải không?" Ánh mắt Lục Vũ chợt lạnh lẽo: "Ngươi muốn nói gì?" Hắn đột nhiên ý thức được, Phạm Đại Thành này, chỉ sợ là đến gây sự với hắn. Lục Vũ mạnh mẽ diệt đi vô số thế lực của U Minh giới, nhưng những thế lực đó không cam tâm gặp khó, vậy mà tại nơi công cộng này đến gây sự với hắn. Tần quân tướng sĩ quanh đó, lập tức rút kiếm chĩa về phía Phạm Đại Thành. Chẳng dè Phạm Đại Thành đột nhiên đứng người lên, cười to nói: "Thánh Hoàng Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4868725/chuong-5837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.