Lần nữa ôm Bàng Niệm Thu vào lòng, Lục Vũ cảm khái vô vàn. Hai đời sư đồ, đã trải qua bao nhiêu khổ nạn, giờ đây cuối cùng cũng có thể trùng phùng. "Không sao đâu Niệm Thu, ta về rồi." Lục Vũ vuốt ve mái tóc xanh mềm mượt, cúi người an ủi. Những đệ tử ngày xưa đều đã mất đi, cố nhân từng qua lại, phản bội rồi lại chia lìa, chỉ có vị tiểu đệ tử nhỏ nhất trước mắt này, một mực khiến Lục Vũ không yên lòng. Bàng Niệm Thu trở nên có chút gầy gò, thanh thoát thoát tục, y phục đơn sơ tản mát ra mùi hoa quế nhàn nhạt. "Ta đã đi Ma Thổ, giết một tôn Thủy tổ, rồi lại trở về." Lục Vũ khẽ khàng nhỏ giọng, chậm rãi kể ra những trải nghiệm khi đến. "Sư tôn, không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại." Bàng Niệm Thu nở nụ cười tươi tắn, liền phảng phất ánh nắng đầu xuân, tươi đẹp ấm áp. Nàng siết chặt ôm Lục Vũ, chỉ sợ vừa buông tay, người trước mắt sẽ biến mất. Lục Vũ thở dài một tiếng, sờ sờ mái tóc mềm mại của Bàng Niệm Thu, những năm này nàng phiêu bạt khắp nơi, chịu quá nhiều khổ cực. Giờ đây Lục Vũ hắn đã trở về, vậy thì tất nhiên phải để Niệm Thu sống tốt, không để nàng chịu thêm chút khổ nạn nào. Xung quanh một trận trầm mặc, rất nhiều người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng trước mắt này, y tiên của tiểu trấn như thiên nữ cung tiên, giờ đây lại bị một nam tử xa lạ ôm vào lòng. Đặc biệt là rất nhiều nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4861518/chuong-5759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.