Bước từng bậc thang mà lên, theo đường núi từng bước một đi về phía trước, Lục Vũ đã tới đỉnh Thái Sơn. Mây mù lượn lờ, cao vút tận mây xanh, gió thanh lãnh thổi qua thổi lại trên ngọn núi. Từ nơi đây nhìn về phía xa, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy toàn cảnh Ma Thổ, thảo nào Văn Thánh thượng cổ năm đó mới nói: “Đăng Thái Sơn nhi tiểu thiên hạ”. “Nơi đây chính là thánh địa của nhân tộc, năm đó ta chỉ nghe nói qua, nhưng vẫn là lần đầu tiên đến nơi đây.” Đại Hắc thầm nói. Năm đó, Thiên Điều của Cổ Thiên Đình vô cùng nghiêm khắc, cho dù là nhiều tiên nhân có địa vị cao thượng đều không thể hạ giới, huống chi là nó. Lục Vũ đắm chìm trong cảnh đẹp này, thưởng thức một phen, sau đó ánh mắt rơi vào một bên trên đỉnh Thái Sơn. Nơi đây, lại có một tòa miếu, sừng sững tại nơi này. Gió lạnh gào thét, ngôi miếu kia lại như cây tùng già trấn giữ núi, sừng sững bất động. “Nơi đây còn có một gian miếu, chẳng lẽ là một nơi cất giấu bảo vật nào đó!” Đại Hắc lập tức trở nên hứng thú, cất vó phi nhanh về phía miếu. Nó như một đạo hắc ảnh, lóe lên trong sát na, nhưng phảng phất đâm vào một tòa kết giới vô hình, lập tức bị bật bay ra ngoài. “Nơi đây chẳng lẽ có loại cấm chế nào đó sao!” Đại Hắc kinh hãi vạn phần. Nếu quả thật là cấm chế mà một vị cường giả thượng cổ nào đó để lại, nó cứng rắn xông vào như vậy, e rằng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4861452/chuong-5693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.