Trong đôi mắt Hàn Dũ lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng vẫn lẳng lặng lắng nghe. Nghe đến cuối cùng, trong đôi mắt Hàn Dũ, lóe lên một vẻ thản nhiên. "Bọn họ đi theo ta, xem như là đã chịu khổ rồi..." Hàn Dũ thở dài, ánh mắt lướt qua chập chờn, dường như đang hồi tưởng những chuyện cũ rất đỗi cổ xưa. Một phong thư tấu lên Cửu Trùng Thiên vào buổi sáng, buổi tối bị giáng xuống Triều Châu tám ngàn dặm đường. Năm tháng trôi qua, tang thương biến hóa, Đại Đường cường thịnh vô biên thời Trung Cổ năm xưa, đã sớm hóa thành tro bụi. Mà danh tiếng của ông, cũng đã định trước chỉ còn lưu lại trong sách vở. Không ai nghĩ tới, đại tông sư văn đàn ngày xưa, lại ẩn nấp trong dị thế giới âm u vô biên này, sống lây lất. "Phật môn đã diệt, bọn họ đã sớm phản bội giáo lý năm xưa, là ngụy Phật. Ta có bạn cũ là chân Phật thượng cổ chuyển thế, nên xây dựng một Phật môn hoàn toàn mới..." Lục Vũ nói những lời về việc diệt Phật môn, nhưng trong mắt Hàn Dũ vẫn không hề lộ ra chút tình cảm nào, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Vô số năm đã trôi qua, năm xưa bao nhiêu cừu hận, đều đã hóa thành chuyện cười. Dưới hoàn cảnh khắc nghiệt của U Minh giới, Hàn Dũ ngược lại đã có ý siêu thoát, tại bờ sông Chương Giang ở Triều Châu ngộ đạo thành thánh. Cái gọi là tắc ông mất ngựa, sao biết không phải phúc. Nghe Lục Vũ nói xong nhiều chính sự của Đại Tần, Hàn Dũ cảm khái: "Suy nghĩ của ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4860938/chuong-5642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.