“Ta họ Lục.” Lục Vũ chấp nhận hành lễ của Lưu Dược Cô. “Thì ra là Lục Đại Sư, quả thật là trẻ tuổi tài cao, lão hủ mới vừa rồi có mắt không biết Thái Sơn.” Lưu Dược Cô cảm khái nói. Lục Vũ cười nhạt một tiếng: “Không sao, ngươi hành y nhiều năm, lúc ta đang hôn mê còn băng bó vết thương cho ta. Khi ta rời đi, sẽ tặng ngươi một thiên cảm ngộ, giúp ngươi trở thành Đan Sư.” “Cái gì!” Lưu Dược Cô kích động cả người run lên, trong ánh mắt đục ngầu, lộ ra thần thái không thể tin được. Y sư, Đan Sư. Giữa hai bên, tuy chỉ kém một chữ, nhưng lại là khác biệt một trời một vực. Lưu Dược Cô tuy đã hành y nhiều năm, là y đạo thánh thủ nổi tiếng gần xa, nhưng ngay cả so với Luyện Đan Sư trẻ tuổi nhất, nàng cũng kém quá nhiều. Đối với đa số người mà nói, trải qua học tập cần cù khắc khổ hậu thiên, là có thể trở thành Y sư. Nhưng Luyện Đan Sư lại không giống vậy, yêu cầu của nó hà khắc, nhất định phải có đủ thiên phú mới được, những người có thể trở thành Luyện Đan Sư chỉ là phượng mao lân giác. “Đa tạ Lục Đại Sư!” Lưu Dược Cô kích động không thôi. “Gieo đậu gặt dưa, đây là điều ngươi nên có được.” Lục Vũ phất phất tay. Ban cho lợi ích, cũng là để kết thúc một nhân quả. Lục Vũ nhìn về phía Hàn Thiết Ngưu, nói: “Đứng dậy đi một chút, hồn phách của ngươi vừa mới và nhục thân lại lần nữa khế hợp, gần đây hẳn là sẽ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4860846/chuong-5550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.