Luyện Đan Sư, đây chính là sự tồn tại cực kỳ hi hữu trân quý. Mỗi một vị Luyện Đan Sư đều là một tài nguyên bảo quý, địa vị của họ cao thượng, ở Triều Châu Thành thậm chí có thể bình khởi bình tọa với Thành chủ. Hàn gia bọn họ, trong Triều Châu Thành cũng coi là đại gia tộc, từng có Luyện Đan Sư tọa trấn. Nhưng mà, cùng với việc Triều Châu Thành ngày càng hỗn loạn, rất nhiều Luyện Đan Sư cũng lần lượt xin từ chức, toàn bộ Hàn gia thế mà không một ai chọn ở lại. Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, Hàn gia bọn họ lựa chọn chạy nạn từ Triều Châu Thành đến Như Ý Thành, con đường phía trước long đong, hư vô mờ mịt khó lường, những Luyện Đan Sư tôn quý kia làm sao lại cam lòng cùng lên đường với họ? Bây giờ, toàn bộ thương đội của Hàn gia, cũng chỉ có Lưu Dược Cô là người tinh thông y thuật. Nhưng mà, Lưu Dược Cô chỉ là Y Sư. Y Sư và Luyện Đan Sư, có sự khác biệt bản chất. “Trong kho còn một ít đan dược, không biết có thể thử một lần không.” Hàn Tâm Nhu cắn chặt răng, đôi mắt lóe lên một vệt vẻ lo lắng. Lưu Dược Cô lắc đầu: “Những đan dược kia, lão thân rất rõ hiệu quả của chúng, phần lớn dùng để chữa trị vết thương ngoài của nhục thân, muốn chữa trị hồn phách, ít nhất cũng cần đan dược cấp độ Thông Linh.” “Thông Linh Đan Dược!” Nghe được mấy chữ này, Hàn Tâm Nhu và Hàn Dung đều trầm mặc. Các nàng đương nhiên rõ ràng giá trị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4860844/chuong-5548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.