Mấy vị Vương giả xung quanh, hơi nhíu mày, đều nhìn sang. Bọn họ đều có thể nhìn ra, Liễu Thừa Bình này chẳng qua chỉ là một quân cờ của Phong Hỏa Vương mà thôi, ném đá dò đường, muốn nhìn một chút thái độ của Đại Tần. Trên thực tế, từ khi Diêm gia sụp đổ, những sản nghiệp của Diêm gia bố trí ở các nơi đều chịu ảnh hưởng, rất nhanh đã bị các thế lực lớn chia cắt đi mất. Đó là từng khối thịt mỡ, nhiều thế lực đã nuốt trọn, muốn bọn họ nhả ra lần nữa, nhưng là phải khó chịu hơn cả giết chết bọn họ. “Ha ha ha.” Tần Lộc Sơn trên mặt hiện ra từng nếp nhăn, cười ha hả nói: “Quy củ của các ngươi, không tính là gì nữa.” “Bây giờ U Minh giới này, nên dựa theo quy củ của Đại Tần ta.” Liễu Thừa Bình sắc mặt biến đổi: “Đại Tần của ngươi có quy củ gì?” “Trong thiên hạ đều là vương thổ, khắp bờ cõi đều là thần dân của vua. Các ngươi đã lấy đi bao nhiêu, đều nên giao ra, những thứ đó đều thuộc về Đại Tần ta.” Tần Lộc Sơn nói. Nghe thấy câu nói này, nhiều Giới Vực Vương giả lông mày hơi nhíu lại, trên người sát ý ngang dọc. Không khí trong Xuân Hòa Điện, lại một lần nữa bị áp bức đến cực điểm, rất nhiều Vương giả có mặt đã cực kỳ bất mãn với sự bá đạo của Đại Tần. “Ha ha ha, quy củ của Đại Tần? Nực cười, những sản nghiệp đó đều do Vương của ta đánh hạ, Đại Tần các ngươi chỉ một câu nói, chẳng lẽ đã chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4860813/chuong-5517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.