Bên ngoài Diệt Thiên Điện gió lạnh gào thét, trong gió lạnh thấu xương hòa lẫn mùi máu tanh nồng nặc. Không biết có bao nhiêu cường giả Phật môn đã bỏ mạng trong trận chém giết này, giữa trời đất hiện lên vô số dị tượng, trong hư không vọng lại một khúc vãn ca bi thương. "Lục Vũ ngươi chết không yên lành!" Có một vị Phật Tôn chỉ vào Lục Vũ, phát ra lời nguyền rủa độc ác nhất. Nụ cười bi thiên mẫn nhân ngày xưa của họ đã biến thành vẻ dữ tợn hoàn toàn, từ xưa tới nay người thuận theo Phật thì nhiều, nhưng người nghịch Phật lại thường hiếm có. "Người rủa ta chết nhiều rồi, các ngươi còn chưa xếp hạng tới đâu!" Lục Vũ không thèm để ý chút nào, ra tay càng thêm tàn nhẫn. Phốc! Phốc! Phốc! Tần Kiếm phát ra tiếng rung động nhẹ nhàng đầy sảng khoái, nó đang điên cuồng uống máu tươi, trên thân kiếm hàn mang linh động. Cái gì cao cao tại thượng, cái gì thiên hạ độc tôn, sau kim thân ẩn chứa sự giả dối, đợi đến khi phá vỡ lớp vỏ kiên cố kia, bọn họ cũng chỉ là sinh linh bình thường mà thôi. Trận chiến này, không có bất kỳ cường giả Phật môn nào có thể sống rời đi. Mười vị Phật Tôn, mấy trăm vị Bồ Tát, trên vạn vị Kim Cương La Hán, tất cả đều vẫn lạc, Diệt Thiên Điện đã trở thành một vùng luyện ngục. Phóng tầm mắt nhìn tới, thậm chí đã không có chỗ đặt chân, từng cỗ Phật thi chất chồng lên nhau, đã không thấy rõ hình dáng của họ khi còn sống nữa, đợi đến sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855838/chuong-5302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.