Đối với một vị Văn Thánh mà nói, thời gian Tuân Thánh chìm đắm trong hồi ức thực sự hơi lâu. Rất lâu sau, ánh mắt của hắn dần dần tụ lại, lại lần nữa đặt ánh mắt lên người Lục Vũ. Bên ngoài đã bắt đầu gió tuyết đan xen, nhưng ở trong viện lạc, phảng phất có một đạo lực lượng vô hình tụ lại nơi đây, cách tuyệt bão tuyết bên ngoài. “Ngươi đã dự định đi làm, lão phu cũng không cản được ngươi. Thiên hạ này, ai cũng không cản được ngươi.” Tuân Thánh chợt phát ra một tiếng thở dài, trong đôi mắt lóe lên một tia mỏi mệt. Trời đất bao la, vạn vật mấy phen biến hóa, hùng tâm tráng chí ngày xưa theo năm tháng trôi qua. Ngày nay lần nữa nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi, liền nhớ tới bản thân trước đây. “Lão phu biết mục đích ngươi tới đây, lão phu không có gì đáng giá, cùng tận nửa đời, chỉ có viết một bản kinh thư, liền tặng cho ngươi. Mùa đông lạnh lẽo cuối cùng cũng qua, ngày xuân sẽ tới, mong từ nay về sau vạn năm, ngươi ta còn có cơ hội gặp lại.” Một bản kinh thư nặng nề, bị vạn trượng thánh quang bao trùm, đưa vào trong tay Lục Vũ. Lục Vũ nhận lấy bản kinh thư kia, chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề, phảng phất gánh vác một ngọn núi lớn. Trên kinh thư, dùng chữ triện cổ viết hai chữ “Tuân Tử”. Lục Vũ biết, đây là vô giá chi bảo, thậm chí còn vượt qua Tiên Khí bình thường. Đây là tinh hoa trí tuệ nửa đời của một vị Văn Thánh được cô đọng lại, từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855783/chuong-5247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.