Thần thú giáng lâm, tứ phương oanh động. Mặc dù trên thế gian này cũng có một chút hậu duệ thần thú, nhưng lại thiếu đi những thần thú thượng cổ chân chính. Thần thú như vậy đã là sự tồn tại có thể ngộ nhưng không thể cầu, muốn đụng phải chúng, không chỉ cần nhất định cơ duyên, mà còn phải có đủ đức hạnh mới có thể. Con Kỳ Lân trước mắt này, vốn chỉ là một hậu duệ thần thú trong rừng rậm Ba Châu mà thôi. Thế nhưng Lục Vũ lại nhìn trúng huyết mạch trên người nó, điều này giống như Ngao Quảng, huyết mạch khá thuần chính. Chỉ là môi trường sinh trưởng quá mức khắc nghiệt, một khi có đủ tài nguyên, nó liền có thể giác tỉnh huyết mạch thần thú, từ đó một bước lên trời. Kỳ Lân kêu vang, tường vân tản mát, thải hà bốn phương không dứt, lấp lánh rực rỡ. Chín sắc hào quang rơi xuống dưới Kỳ Lân, Kỳ Lân chân đạp quang mang, từ trên cao hạ xuống. “Ta tuân theo khẩu dụ của Bệ hạ, phong làm Trấn Thủ Lục gia. Từ nay về sau, tộc nhân Lục gia sẽ được ta bảo vệ, cho đến trăm năm.” Kỳ Lân miệng ra lôi âm, âm thanh hùng hồn truyền đến, thật lâu không lắng xuống. Thế mà, là Trấn Thủ Yêu Thú! Con ngươi của rất nhiều người đều hơi co rút, ngay cả tộc nhân Lục gia hạ giới vẫn còn đứng trên Hoàng Kim đài, giờ phút này cũng toàn bộ sửng sốt. Một số hào môn thế gia, đều sẽ nuôi dưỡng một vài yêu thú để bảo vệ tộc nhân và sản nghiệp. Điều này giống như nhà nông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855721/chuong-5185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.