Được Lục Vũ đỡ về chỗ ngồi, trên mặt Lục Vô Địch tràn đầy vẻ rạng rỡ. Những tộc nhân Lục gia khác, trên mặt cũng lộ ra thần sắc kiêu ngạo kích động. Bọn họ đã từ các kênh khác nhau mà biết được thân phận hiện tại của Lục Vũ. Hoàng đế Đại Ngu Thiên triều đường đường, Cửu Ngũ Chí Tôn, nhất ngôn ký xuất, thiên hạ thần phục! Thân phận tôn quý như thế, thế mà lại đến bái thọ tộc trưởng của bọn họ, điều này đã đủ cho Lục gia mặt mũi rồi. “Bệ hạ hóa ra coi trọng gia tộc hạ giới đến thế!” “Lục gia hiện tại tính là gì, bây giờ, nhanh chóng và Lục gia hạ giới này giữ mối quan hệ tốt, mới là mấu chốt!” Rất nhiều người ở đây đều không phải là kẻ ngu xuẩn. Ngược lại, những người có thể ngồi ở đây đều là cường giả có thân phận địa vị nhất định. Bọn họ lập tức biết được, Lục gia hạ giới có trọng lượng như thế nào trong lòng Lục Vũ. Lục Vũ thường thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngày thường căn bản không thấy bóng dáng, thế nhưng Lục gia hạ giới lại không giống. Nếu ai có thể giữ mối quan hệ tốt với Lục gia hạ giới, vậy thì mối quan hệ này, không chừng có thể phát huy tác dụng to lớn trong tương lai. Vừa nghĩ tới đây, tâm tư rất nhiều người lập tức trở nên sôi nổi. Vào thời khắc này, đột nhiên có người kêu lên. “Thiên Cương Sơn Trang, tặng một trăm bình Thuần Dương Chân Lộ! Cung chúc Lão thái gia vạn thọ vô cương!” “Thánh Địa Ngọc Hư, dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855719/chuong-5183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.