Không ở trên tượng đá ư? Phan Hân Nhiên trên mặt lộ ra một thần sắc giễu cợt: "Lục Sư huynh, ngươi không hiểu thì đừng nói lung tung! Lão tổ nhà ta trong cổ tịch do Lục Thánh để lại, tận mắt nhìn thấy ghi chép viết ở trên ‘Chiến Linh ẩn chứa trong tượng đá’, làm sao có thể là giả được?" Hộ vệ Lục gia, cũng ở một bên phụ họa nói: "Người trẻ tuổi, nơi đây chính là nơi ở ngày xưa của Lục Thánh. Ngươi không nên nghĩ tới việc đại ngôn bất tàm, hôm nay là thọ thần của Thái Thượng Trưởng lão, Lục gia chúng ta sẽ không làm khó ngươi, nhưng ngươi tốt nhất đừng nói bừa." Một số tử đệ Lục gia khác, ánh mắt nhìn Lục Vũ, cũng tràn đầy bất thiện. Lục Thánh, đối với Lục gia mà nói, chính là một sự tồn tại bất khả xâm phạm. Ai nếu như dám nói Lục Thánh không đúng, thì đó chính là đối địch với cả Lục gia. "Điều ta nói, không phải là câu nói này sai, mà là tượng đá được câu nói này chỉ tới, không phải là mười hai vị võ tướng điêu khắc trước mắt này." Lục Vũ lắc đầu, đi tới trước cửa đá. Đế tọa hai bên vòm đá, đều điêu khắc một pho tượng cự nhân khổng lồ, hai tay chống đỡ cột trụ vòm cửa, vững vàng nâng đỡ nó lên. "Lục Sư huynh, ngươi muốn làm gì?" Phan Hân Nhiên chặn trước mặt Lục Vũ. "Tự nhiên là muốn triệu hồi Chiến Linh." Lục Vũ cười nhạt nói. "Ngươi điên rồi! Đây là Lục gia, chúng ta chỉ là học tử của Ngọc Đỉnh Thư viện mà thôi, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855696/chuong-5160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.