Thân thể Lục Trường Lâm run lên, sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất thân thể không ngừng run rẩy, trên mặt vừa có tức giận vừa có sợ hãi. "Ngươi không phục sao?" Lục Vũ nhìn về phía Lục Trường Lâm. Một cỗ uy áp cường hoành, giáng lâm trên đầu Lục Trường Lâm. Chỉ là chỗ ánh mắt chiếu tới, liền phảng phất có núi cao nguy nga giáng lâm, khí thế hùng hồn trầm ổn, khiến người ta không lạnh mà run. Cho dù Lục Trường Lâm thân là Trưởng lão Trì Kiếm, đụng phải uy áp như vậy ập tới, vẫn cảm thấy toàn thân lạnh buốt, ngay cả tính mạng phảng phất cũng không thuộc về mình nữa. Lục Trường Lâm nằm rạp trên mặt đất, sợ hãi đến cực điểm: "Thần không dám." Đường đường là Trưởng lão Trì Kiếm của Lục gia, cũng phải sợ hãi đến mức độ này, càng không cần nói đến Trần thúc bên cạnh hắn. Trần thúc giờ phút này, đã sớm không còn dáng vẻ hăng hái trước đó, trên mặt hắn tràn đầy vẻ sợ hãi. "Hắn thế mà là Hoàng đế? Vừa rồi ta lại dám xuất thủ với Hoàng đế?" Trong lòng Trần thúc đều vô cùng run rẩy, đủ loại ý nghĩ sợ hãi lướt qua trong đầu. Đột nhiên, Trần thúc nghĩ đến cái gì đó, giống như là bắt lấy cây cỏ cứu mạng mà liều mạng hô: "Bệ hạ, chúng ta bắt con yêu thú này, là muốn hiến cho Lục Vô Địch Thái Thượng Trưởng lão." "Ừm?" Lục Vũ nhíu mày. Trần thúc vội nói: "Qua mấy ngày nữa chính là thọ thần của Lục Vô Địch Thái Thượng Trưởng lão, ta và thiếu gia Thiên Túng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855605/chuong-5069.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.