Từ khi Lục Vũ bóp nát tàn hồn của Triệu Thiên Dận trong hộp gỗ, hắn đã không còn bị những người này chưởng khống nữa. Đúng như lời Lục Vũ nói, từ nay về sau, trên thế gian này đã không còn Triệu Thiên Dận nữa, chỉ có hắn Lục Vũ thôi. Cho dù Triệu Thiên Dận còn dùng những biện pháp khác, nhưng ngay cả một tia tàn hồn cuối cùng cũng đã tán đi, cuối cùng hắn vẫn hồi thiên vô lực, không thể sống lại. "Hết thảy đều đã kết thúc!" Lục Vũ tâm niệm vừa động, chém diệt tạp niệm trong lòng. Bình phục tâm tình, Lục Vũ lại không tu luyện, ngược lại nhìn về phía một góc trong viện lạc. "Ngươi theo dõi ta suốt một đường, bây giờ có thể đi ra rồi." Lục Vũ nhàn nhạt nói. Bên trong viện lạc một mảnh u ám, dưới ánh trăng yếu ớt, một đạo bóng hình xinh đẹp ôn nhu được phác họa ra, từ từ đi tới. Đó là một nữ tử tuyệt đẹp, mặc trên người một chiếc áo ngắn mỏng manh, dáng người thướt tha dường như bạo tạc mà căng mở chiếc áo ngắn ra, cánh tay ngọc trắng nõn hơi hơi cong lên, đôi tay thon dài khẽ gạt những sợi tóc trên trán, lộ ra đôi mắt tinh xảo diễm lệ. Thế mà là Mật Phi! Mật Phi khẽ nhấc đùi ngọc, từ từ đi đến trước mặt Lục Vũ, đôi mắt đẹp lóe lên từng đạo lưu quang. Lăng Ba Vi Bộ, tất lụa sinh bụi. Thật giống như thần minh được cung phụng trong vô số Lạc Thần Miếu, từ bích họa bước ra, khiến người kìm lòng không được mà say mê trong đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855548/chuong-5012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.