Nhìn những tăng nhân đang hoảng loạn tứ phía, trong lòng Hứa Quy Tông bỗng nhiên dâng lên một nỗi phiền muộn. Đây chính là Phật môn mà ngày xưa hắn từng kiêu ngạo, đây chính là nơi hắn tu luyện trưởng thành sao? Mọi việc hắn đã làm đều vô ích, tất cả đều diễn ra trong những lời nói dối do người khác dệt nên, quá khứ trước đây, tất cả đều phảng phất là một giấc mơ đầy hoang đường. Bạch xà một mực chờ đợi hắn. Cho dù bị đoạt đi hồn phách, Bạch xà vẫn cố chấp cho rằng, phu quân của mình cũng đang chờ nàng. Ký ức của nàng đã mơ hồ, yêu đan cũng vỡ vụn, bị lưu đày tới Đông Thắng Tinh Hà nơi hẻo lánh như vậy, nhưng lại vẫn nhớ rõ dung mạo chồng mình. Yêu đan vỡ vụn, đối với yêu quái mà nói là trí mạng, thì dường như trái tim con người bị tổn thương, không lúc nào không phải chịu đựng sự giày vò. Hứa Quy Tông nhắm mắt lại, đều có thể tưởng tượng được nỗi thống khổ mà Bạch xà đã trải qua trong vô số đêm dài. Ngày ấy, ta Kim Bảng đề danh, nàng hồng chúc la thường, hai họ liên hôn, cùng kết lương duyên. Nhưng ai có thể nghĩ đến, ngày đại hỉ chính là lúc vĩnh biệt, từ nay về sau thế gian sẽ không còn Hứa Tiên, chỉ còn lại Thần Uy Hầu Hứa Quy Tông băng lãnh vô tình, tàn nhẫn độc ác kia. "A ——" Hứa Quy Tông phát ra một tiếng cuồng khiếu, âm thanh tràn ngập sự bi lương vô tận. Đùng —— Đằng xa, một đạo Phật âm vang dội, đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855503/chuong-4967.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.