Theo tiếng nói của Lục Vũ vang vọng trời xanh, hàng vạn linh khí giống như thần tử triều kiến quân vương, tụ tập bên cạnh Lục Vũ. Ngày xưa, Lý Bí có thể chỉ bằng một câu nói đã dẫn động thiên địa pháp tắc đến tương trợ hắn, quả thực là thủ đoạn nghịch thiên. Nếu không phải thực lực của Lục Vũ vượt qua Lý Bí quá nhiều, rất có thể đã bị Lý Bí ngạnh sinh sinh mài chết. Đây chính là chỗ tốt của Thánh nhân trời sinh. Bọn họ là người được trời quyến, bất kể làm gì cũng đều có thể nhận được sự chiếu cố của trời đất. Lục Vũ vốn là trung nhân chi tư, tư chất bản thân không có chỗ nào quá xuất sắc, hoàn toàn là dựa vào kỳ ngộ và kinh nghiệm bản thân mới trưởng thành tới trình độ như ngày hôm nay. Mà bây giờ, Lục Vũ cũng đã có được thiên phú như vậy. Đây mới là cảm giác của thiên tài. Trong nháy mắt, Lục Vũ cảm thấy mình dường như đã được trời đất chiếu cố, bất kể làm chuyện gì cũng sẽ có suy nghĩ thông suốt, không bị ngăn cản. Lục Vũ đột nhiên có một loại cảm nhận, giơ tay vồ một cái. Những đạo thiên lôi đang đánh úp lên trên người hắn đột nhiên bị ảnh hưởng, không còn tấn công hắn nữa, mà là vờn quanh trong lòng bàn tay Lục Vũ. Lục Vũ đứng ở trung tâm vạn lôi, tuy thiên lôi vờn quanh trên người hắn, nhưng lại không hề hủy diệt hắn nữa. "Thánh nhân trời sinh? Ngươi là Thánh nhân trời sinh, điều này sao có thể?" Vương Chấn nghe Lục Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855469/chuong-4933.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.