Các Thanh Y Hàn Lâm có mặt đều hơi sững sờ. Nhưng những người này đều là toàn cơ bắp, nhìn thấy cảnh này, lập tức bắt đầu ghi chép. Hứa Quang Minh muốn tiến lên ngăn cản, nhưng đã không thể nào. Bút mực đặt xuống sử sách, tất cả bút mực lập tức trở nên dày nặng vô cùng, hóa thành sử xanh trường quyển, kim thạch không thể xé rách, thủy hỏa không thể tiêu vong. Đây là thủ đoạn của Sử gia, tất cả ghi chép đều sẽ được phương thức đặc thù giữ lại, cuối cùng lưu truyền hậu thế. “Không! Không phải như vậy, ta quên mất hắn là đệ tử Văn Thánh rồi a!” Hứa Quang Minh đứng người lên, hoảng loạn chuẩn bị tiến lên, muốn cướp đoạt sử sách. Thân là Lễ Bộ Thượng Thư, thế mà hắn lại phạm phải sai lầm về lễ pháp! Thậm chí, sai lầm này quá rõ ràng, ngay cả Hứa gia cũng không thể bảo vệ hắn. Hứa Quang Minh là Tiến sĩ chính quy xuất thân, có bối cảnh Nho môn, nhưng nếu hắn dám bất kính với Văn Thánh, vậy thì tất nhiên sẽ bị Nho môn bài xích. Đến lúc đó, tu vi của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng, xuống dốc không phanh. “Hứa đại nhân, xin hãy tự trọng!” Mấy vị Thanh Y Hàn Lâm đứng lên, trợn mắt nhìn. Căn cốt của Sử gia, ở đây thể hiện không nghi ngờ gì. Đừng nói hắn Hứa Quang Minh, cho dù là Hoàng đế đến, bọn họ cũng không thể sửa đổi sử sách của mình. Sắc mặt Hứa Quang Minh tái nhợt, nói: “Ta chỉ là để Lục Vũ hành lễ quỳ lạy, cũng không phải là nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855456/chuong-4920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.