Sắc mặt Nhan Chân Khanh lạnh lẽo, nhưng lại không phản bác. Lời Lục Vũ nói đúng là sự thật, Cốc thân vương ngày xưa từng là cao thủ trấn thủ Lưỡng Giới Sơn, sao có thể thảm bại như vậy ở cùng cảnh giới chứ? Trên thực tế, trong hai mươi năm gần đây, vết thương cũ của Cốc thân vương bùng phát, thực lực đã không lớn bằng lúc trước. Nhan Chân Khanh từng giao thủ với Cốc thân vương trong tư hạ, xác nhận vết thương của Cốc thân vương nghiêm trọng, mới dám hành sự như thế. "Thế nhưng là trên đời không có nếu như." Nhan Chân Khanh nhàn nhạt nói. "Không sai, trên đời không có nếu như, cho nên ngươi bị vây ở trong nhà tù của ta." Con ngươi băng lãnh của Lục Vũ nhìn chằm chằm Nhan Chân Khanh: "Ngươi trước đó nói, ngươi là đế vương trong thế giới thư đạo, nhưng cũng chỉ là vậy mà thôi. Không có thế giới thư đạo, ngươi cũng chỉ là đạo quân mà thôi. Mà ta nắm giữ hoàng quyền chí cao vô thượng giữa thiên địa này, nắm giữ đế vương pháp tắc, trong thiên hạ đều là vương thổ, cho dù là thế giới thư đạo của ngươi, cũng phải nghe theo mệnh lệnh của ta, ngươi đã bị ta tính toán, vậy thì không nên nghĩ phản kháng nữa." Nhan Chân Khanh cười nói: "Ngươi ngay cả đạo quân cũng không phải, còn dám đến giáo huấn ta?" "Đối với ta mà nói, cảnh giới hiện tại là không bằng ngươi. Nhưng trên cương vực Đại Tần, ngươi không địch lại ta." Giọng nói của Lục Vũ mênh mông thần thánh, phảng phất là thiên đạo đang nói chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855420/chuong-4884.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.